Lòng cao thượng của người vợ và cái kết hạnh phúc của một gia đình

Ai cũng bảo "ớt nào mà ớt chẳng cay", vậy mà suốt 35 năm qua, vợ cả vợ lẽ chung sống hòa thuận, đầm ấm dưới một mái nhà cùng chồng và chúng tôi - tất cả đều là con riêng của vợ lẽ...

Đến hôm nay ngồi sum vầy bên mâm cơm gia đình, ba người già với một đàn con cháu nội ngoại, tôi thấy cuộc đời bố mẹ và chúng tôi quả là hạnh phúc. Có được ngày hôm nay tôi hết sức biết ơn mẹ cả, cảm ơn vì mẹ có tấm lòng bao la như biển cả. Nếu không có mẹ, thì đã không có chúng tôi ngày hôm nay... 

Tôi nhớ lại, cách đây hơn 40 năm, mẹ cả đã từng 5 lần sinh con nhưng chưa một lần được làm mẹ, bởi những đứa con của bà người nào cũng bị sinh thiếu tháng. 17 tuổi, mẹ cả lấy chồng là người cùng thôn. Cưới nhau chưa được bao lâu, bà mang thai đứa con đầu lòng. Nhưng cái thai mới chỉ khoảng 7 tháng, bà đã trở dạ rồi sinh non.

Chưa kịp cất tiếng khóc chào đời thì đứa bé đã vĩnh viễn ra đi vì quá yếu. Ông bà mất con, người thân dù thương tình nhưng ai cũng động viên rằng, vợ chồng còn trẻ muốn đẻ bao nhiêu đứa mà chẳng được. Nghĩ vậy ông bà cũng nguôi ngoai.

Thế nhưng, như quen dạ, cứ mang thai được đến tháng thứ 6 thứ 7 là bà lại đẻ non. Liên tiếp trong vòng gần chục năm trời, năm nào hàng xóm láng giềng cũng thấy bà mang bụng bầu nhưng vẫn chưa một lần được làm mẹ. Bố tôi lại là con một trong gia đình, khỏi phải nói sức ép dồn lên hai người nặng nề đến thế nào.

Nhiều đêm tỉnh giấc, bà thấy ông ngồi hút thuốc lào rồi ngao ngán thở dài. Cũng có lúc bà bắt gặp ánh mắt ông khao khát nhìn thấy bạn bè bằng tuổi chiều chiều mang con ra giếng đình tắm. Mỗi lần như thế tim bà đau nhói, cảm giác tội lỗi trào dâng.

Rồi bà nghĩ mình không thể đắc tội với chồng, với gia đình chồng thêm nữa. Đó cũng là lúc bà đi đến quyết định táo bạo và khổ tâm là sẽ phải cưới vợ cho chồng. Thương thân mình lận đận thì ít, xót xa cho chồng trước nỗi khao khát được làm cha thì nhiều, bà đã gạt bỏ luôn cả những ghen tuôngthường tình.

Mẹ cả kể lại: Năm 1974 tại chiến trường Bình Trị Thiên, ông đã gặp cô thanh niên xung phong là người cùng xã. Niềm vui vì gặp đồng hương đã giúp ông nguôi ngoai nỗi nhớ nhà, nhớ người vợ trẻ. Cô thanh niên xung phong khi đó, dù đã ngấp nghé tuổi 25 nhưng chưa có người yêu. "Bà ấy ít nói và nhút nhát lắm nên rất ngại tiếp xúc với đàn ông. Chắc thấy tôi là người cùng xã nên bà ấy mới cởi mở và gần gũi đấy" - ông cười nhớ lại. Tuy cảm mến nhau nhưng hai người không bao giờ nghĩ tới chuyện đi quá giới hạn.

Chiến tranh kết thúc, ông trở về quê nhà. Dù ở nhà nhưng bà đã nghe phong phanh chuyện chồng mình và cô thanh niên xung phong có tình cảm với nhau. Nhưng bà đã không hành xử theo lối thông thường là ghen tuông, tra vấn chồng, ngược lại, bà lựa lời nói với ông rằng: "Tôi muốn cưới bà ấy về cho ông". Ban đầu khi nghe bà nói vậy, ông giãy nảy lên: "Tôi không đồng ý làm thế, người ta sẽ dị nghị. Bà cứ cố rồi biết đâu giời thương lại được...".

Nhưng bà không nghe, bà bảo: "Nếu ông thương tôi thì lấy bà ấy để bà ấy sinh con đẻ cái cho. Tôi sẽ coi những đứa con này như con ruột của mình".

Nói là làm, ngay ngày hôm sau, bà bảo ông chở sang nhà mẹ tôi nói chuyện. Khi đặt vấn đề với mẹ tôi, bà bị mẹ tôi phản đối kịch liệt. Mẹ tôi nghĩ mình bị giễu cợt. "Tôi phải thuyết phục mãi bà ấy mới tin. Ban đầu bà ấy không đồng ý nhưng sau thấy tôi tha thiết quá nên bà ấy nhận lời. Hôm ăn hỏi, chính tôi là người bưng trầu cau sang" - mẹ cả kể lại. Nhưng chuyện xin dâu của bà đã vấp phải sự phản đối kịch liệt bởi người anh họ của mẹ tôi.

Ông này nói rằng gia đình mẹ tôi xưa nay nề nếp, gia phong, không thể chấp nhận cho em mình làm lẽ. Sau đó ông đã đại diện cho gia đình nhà mẹ tôi đem trả lại trầu cau. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, mẹ cả tôi đã xui bố và mẹ tôi bỏ trốn vào Nam để khi nào... bụng to thì về lại, vì dù sao lúc ấy mọi sự cũng đã rồi. 

Đúng như dự định của mẹ cả, sau gần một năm "lưu lạc", mẹ tôi trở về cùngbố với cái bụng sắp sinh. Dù vậy, gia đình bên ngoại tôi vẫn nhất quyết không chịu cho con gái của mình về chung sống dưới một mái nhà bên bà vợ cả. Ngày mẹ tôi trở dạ, mẹ cả bàn với bố tôi là sẽ bí mật lên đó trực sẵn. Khi nào "mẹ tròn con vuông" là đón thẳng về nhà mình. Năm 1980, đúng như kế hoạch, bố và mẹ cả đã đón được "cả trâu lẫn nghé".

Nhìn cảnh đó ai cũng xì xào: "để rồi xem họ đối xử với nhau thế nào". Khỏi phải nói, những ngày đầu, gia đình đặc biệt của nhà tôi luôn là đề tài dị nghị, là tâm điểm soi mói của những người xung quanh. Nhưng mặc kệ thiên hạ nghĩ gì, mẹ cả vẫn cứ một lòng chăm sóc cho vợ lẽ và đứa con gái riêng của chồng. 

Ai cũng bảo "ớt nào mà ớt chẳng cay", vậy mà suốt 35 năm qua, vợ cả vợ lẽ chung sống hòa thuận, đầm ấm dưới một mái nhà cùng chồng và chúng tôi - tất cả đều là con riêng của vợ lẽ. Mẹ cả thương các con của vợ hai như con đẻ, coi người mẹ của các con như em ruột của mình. Lần lượt 3 đứa con của bố và mẹ tôi ra đời. "Nói thật, mỗi lần bà ấy nói với tôi là bà ấy mang bầu tôi vừa vui lại vừa buồn. Vui vì nhà mình sẽ đông con nhiều cháu, nhưng dù gì vẫn có chút tủi thân chứ." - mẹ cả tâm sự với mọi người. Hoàn cảnh nhà tôi khi ấy rất nghèo, vẫn còn là nhà tranh vách đất.

Bố tôi kể: "Cơ cực lắm, mỗi lần bão, mưa cứ hắt vào nhà. Mỗi bà cắp một đứa con, mình tôi lui hui tát nước từ trong nhà ra ngoài sân. Lúc con cái còn nhỏ thì vợ hai tôi ở nhà chăm sóc con để tôi với vợ cả đi phụ hồ, nay đây mai đó. Lúc con lớn hơn một chút thì lại để cho vợ cả ở nhà chăm con, còn tôi với vợ hai đi làm. Lay lắt mãi ba người chúng tôi mới dựng được cái cơ ngơi nho nhỏ này đấy".

Giờ thì chúng tôi đã trưởng thành và yên bề gia thất. Hai người chị gái lấy chồng cùng xã, cứ cuối tuần là lại cho con cái về thăm ông bà. Tôi công tác mãi tận Yên Bái, rồi cũng lấy vợ ở đó. Hồi vợ tôi sinh con, mẹ cả lặn lội đường xa lên đó 3 tháng để chăm cháu nội. Hỏi vì sao mẹ tôi không đi mà lại để bà đi thì bà giải thích: "Bà ấy say xe lắm, cứ ngửi thấy mùi xăng là muốn xỉu rồi nên chả đi được đâu xa". Và điều khiến bà vui hơn cả là những đứa con ấy chưa từng bao giờ phân biệt đối xử với bà. Nhiều lúc mẹ tôi còn ghen tị rằng: "Chúng nó còn yêu bà hơn cả yêu tôi đấy...". 

Mẹ cả nói với mọi người: "Hạnh phúc lớn nhất của tôi bây giờ là nhìn các con trưởng thành và những đứa cháu lớn lên từng ngày. Đấy, nếu hồi đó tôi ích kỉ cứ nhăm nhăm giữ ông ấy cho riêng mình thì bây giờ lấy đâu ra người gọi mình bằng mẹ, bằng bà..." .     

Theo thegioitre