Vợ chồng bỏ nhau vì con dâu hỗn láo, nhất quyết không chịu xin lỗi mẹ chồng

Trước khi ký đơn Sơn nói: Tôi không thể bỏ bố mẹ tôi được và tôi cũng không chấp nhận một người vợ hỗn láo với mẹ mình như vậy.

Sơn lấy vợ khi đã 33 tuổi, cái tuổi mà đàn ông được coi là chín chắn và trưởng thành.

Vợ chồng Sơn học cùng trường phổ thông nhưng khác khóa, cho đến khi học xong đại học cả hai mới gặp lại trong một dịp đám cưới của một người bạn của Sơn, kể từ đó thường xuyên liên lạc với nhau.

Thảo – vợ Sơn khá xinh, tính tình cởi mở, nhanh nhẹn tháo vát. Sau 6 tháng hẹn hò, cả hai làm đám cưới. Sơn cứ ngỡ là lấy được một người vợ ngoan hiền, xinh đẹp và phụng dưỡng bố mẹ chu đáo. Ai ngờ về chung sống, Thảo mới bộc lộ tính tình ương bướng, khó bảo khiến Sơn nhiều lần "lao đao".

vo-chong-bo-nhau-vi-con-dau-hon-lao-nhat-quyet-khong-chiu-xin-loi-me-chong

Mẹ Sơn bảo bà rất buồn và cảm thấy nhục nhã vì có một con dâu như Thảo. Ảnh minh họa bởi một cảnh trong phim "Sống chung với mẹ chồng".

Cách đây 7 tháng, Thảo chuẩn bị sinh. Vì mẹ vợ bị bệnh khớp, sức khỏe yếu nên Sơn đã gọi điện cho mẹ đẻ từ Bắc Ninh ra trông nom vợ. Do mang thai tháng cuối, Thảo xin nghỉ làm ở nhà chờ sinh. Thảo luôn lấy cớ mệt để nằm trong phòng điều hòa xem phim, lướt facebook,… mặc kệ mẹ chồng vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa nấu nướng.

Chiều tối nào, Sơn đi làm về, mẹ anh nấu ăn xong cũng lên gác gọi con dâu xuống nhà ăn cơm, nhiều lúc thấy con dâu mệt quá, kêu buồn nôn nên không xuống ăn cơm, bà lại lọ mọ bưng cả mâm cơm lên phòng. Ngay cả quần áo lót Thảo thay ra, mẹ Sơn cũng giặt tay cho.

Cùng với mẹ, Sơn cũng hết sức chăm sóc và chiều chuộng vợ. Sơn bóc từng con cua, hầm từng con gà, pha từng ly sữa chăm sóc vợ.

Những ngày Thảo sinh trong viện rồi ở cữ, chỉ một mình mẹ Sơn cơm bưng nước rót, nấu các món lợi sữa cho con dâu ăn không bị ngán. Nhiều đêm thấy cháu khóc, bà vào tận phòng bế con cho con dâu ngủ.

Một bữa bạn Thảo đến chơi, hỏi thăm sức khỏe mẹ con Thảo rồi bảo "Sướng nhất mày đấy. Mẹ chồng chịu khó chăm con dâu quá" thì Thảo đáp liền "tao chẳng thích, bà ấy thương gì mẹ con tao đâu. Khác máu tanh lòng mày ạ". Vừa lúc đó, Sơn đi đến cửa phòng nghe thấy. Anh nghe mà nóng hết cả tai, tuy nhiên nghĩ vợ vừa đẻ xong, Sơn quay ra phòng khách, coi như không nghe thấy gì.

Tuy nhiên, một buổi Sơn đi làm về thì thấy mẹ đang nói chuyện với vợ. Anh nghe loáng thoáng mẹ mình bảo giờ cháu trai đã được 6 tháng, bà muốn về quê chơi ít ngày và nhân tiện giỗ bố chồng (tức ông nội Sơn). Thảo liền nói lại là mấy hôm nay bị mệt, con thì đang ốm, bà mà về chứng tỏ bà có yêu thương gì con cháu đâu.

Mẹ Sơn nghe thấy thế mới nói: "Mẹ vì con vì cháu mẹ mới ra đây chứ ở đây có sung sướng gì đâu". Ai ngờ Thảo nghe vậy sửng cồ lên đáp trả: "Con trai bà bảo bà ra chứ tôi không gọi bà ra".

Nghe thấy con dâu gọi mình là bà, mẹ Sơn nổi đóa "Cô gọi tôi là bà sao? Cái đồ con dâu mất dạy. Tôi thật hối hận vì đã đi hỏi cô cho con trai tôi". Nói rồi bà giận dữ thu dọn đồ đạc, thuê xe ôm ra bến xe mặc Sơn chạy theo mẹ giải thích để bà đỡ tủi thân.

Sau khi xảy ra chuyện này, Sơn ngồi nói chuyện với Thảo và hỏi cô ấy: "Khi em nói mẹ như thế em có nghĩ gì không? Anh thấy em hồ đồ và phủ nhận mọi việc làm tốt của mẹ. Em phải hiểu, mẹ là người sinh ra anh, nuôi nấng anh thì anh mới lấy được em". Thảo im lặng rồi bảo Sơn không hiểu nỗi vất vả của phụ nữ sau khi sinh con lại ở cùng mẹ chồng. Và Thảo kiên quyết rằng mình không có lỗi nên sẽ không gọi xin lỗi mẹ chồng.

Về phần mẹ Sơn, khi anh gọi điện cho bà, bà đã khóc vì cảm thấy "nhục nhã" và buồn vì đã có một cô con dâu hỗn láo.

Gần một tháng trôi qua, mặc Sơn thuyết phục, hết nói ngọt đến nói nhạt để Thảo xin lỗi mẹ chồng nhưng cô vẫn quyết không xin lỗi. Dù rất buồn vì vợ, thương con còn quá nhỏ nhưng Sơn đã buộc viết đơn ly hôn. Trước khi ký đơn Sơn nói với Thảo: "Tôi không thể bỏ bố mẹ tôi được và tôi cũng không chấp nhận một người vợ hỗn láo với mẹ mình như vậy".

Theo GiaDinh