Người đánh giày câm nuôi chó mù: '4 triệu bán con chó không?''

Câu chuyện đang nói thì mấy bạn ở nhà hàng gần đó lớn tiếng nói:Hey, 4 triệu bán con chó không?Anh lắc đầu nguây nguẩyGiá chót 5 triệu?Anh nhăn nhó bực mình cúi đầu hút thuốc không cười nữa.

Ngày 10/8, trên diễn đàn Chuyện Nhỏ Sài Gòn có chia sẻ một bức ảnh chụp lại khoảnh khắc yêu thương trong túi đồ của người đánh giày. Đó là hình ảnh chú chó nhỏ xíu nằm ngủ ngon lành trong đó.

    

Hình ảnh chú chó ngủ ngoan trong giỏ đánh giày gây xúc động với nhiều người.

Sau khi bức ảnh này được chia sẻ, cộng đồng mạng cũng đã nhanh chóng tìm ra chủ nhân của chú chó đáng yêu này.

Nhiều người đã vô cùng sửng sốt khi biết được sự thật đằng sau bức ảnh đang gây sốt mạng này. Chủ nhân của chú chó đó là một người đàn ông sinh năm 1977, bị câm, tay chân bị dị tật. Còn chú chó thì bị mù. Câu chuyện được đăng tải một lần nữa khiến nhiều người xúc động.

 

Mới đây, trên facebook cá nhân của H.M.U. vừa chia sẻ những dòng suy nghĩ của mình về việc nhiều người tìm cách giúp đỡ người đánh giày và chú chó bằng nhiều cách khác nhau, nhưng tác giả bài viết này mong muốn “Xin hãy cân nhắc khi sử dụng lòng tốt và tiền của mình. Đừng gây nguy hiểm cho người đang sống trên đường phố như anh và cả con chó đáng yêu”.

Cụ thể, trong câu chuyện mà facebooker này chia sẻ, người chủ và chú cún đang tự lao động để kiếm sống qua ngày, dù có nhiều người hỏi mua chú chó nhưng người đàn ông này nhất quyết không chịu bán dù giá được trả lên đến 4 triệu đồng.

    

Người đàn ông đánh giày thân thiết bên chú chó (Ảnh: Trí Thức Trẻ).

Xin trích nguyên văn lời chia sẻ của H.M.U:

"Sáng con bạn réo liên hồi trên Facebook vì điện thoại Bee bận suốt. Tưởng cháy nhà, nó biểu đi kiếm anh đánh giầy câm và con chó mù cho nó. Bạn đang ú ớ thì thấy trên Facebook là anh ấy loanh quanh ngay dưới quán. Chạy xuống thì chỉ thấy anh đang đi lơn tơn, hỏi "ủa có anh thôi hả? Con chó đâu rồi?", ảnh quắc quắc dẫn đi tới 1 chút. Cậu nhỏ 1 tháng tuổi bị mù đang ngủ say sưa trong bộ áo có lẽ là mới được tặng.

Hỏi anh ăn cơm chưa? Anh kêu ăn rồi, đi ngang tủ bánh ướt, chị bán bánh réo "ê thằng kia, không trả sáu chục tao bắt con chó của mày nhe mày". Anh không nói gì, ra dấu cho tui ngồi chơi với con chó, anh lấy cái bóp ra, lấy 100.000 đem đi trả cho chị. Bóp có hai ba tờ 100 gì đó. Anh khoe tui tờ tiền nước nào đó, cười tươi rồi cất.

Hỏi thăm cánh tay phải không sử dụng được thì anh đưa 5 ngón tay lên và gật đầu khi tui bảo "5 năm rồi?". Hỏi vì sao thì anh đưa nắm đấm, không hiểu do quánh lộn hay gì. Bảo anh "bạn em muốn phụ anh nhưng sợ anh bọc tiền trong người, nguy hiểm. Bạn ấy trả hết tiền cơm tháng chỗ anh hay ăn rồi cứ mỗi ngày tới đó ăn nhe được hông?". Anh lắc đầu, "body language" ý là đi suốt trên đường, thấy đâu ăn đó. Mỗi bữa ăn hai mươi lăm ngàn, một ngày kiếm được cỡ 100.000.

Câu chuyện đang nói thì mấy bạn ở nhà hàng gần đó lớn tiếng nói qua:

- Hey, bốn triệu bán con chó không?

Anh lắc đầu nguây nguẩy.

- Giá chót năm triệu?

Anh nhăn nhó bực mình cúi đầu hút thuốc không cười nữa.

- Nó mù, mà mình không nuôi được để người ta nuôi người ta chữa cho nó không tốt à.

Anh quay qua tui, diễn tả là 1 tháng trước nó bị vứt gần đây, anh lượm nuôi, nó rất thích anh. Xong anh dẫn tui lại coi cái giỏ. Anh cho coi mấy bịch sữa tươi, hủ sữa chua giang dỡ anh lấy nilong sạch đậy lại. Anh kéo tiếp ra 2 hộp thức ăn khoe và vẻ như khẳng định là anh nuôi được. Anh nói mọi người thấy đều thích nó nên hay cho sữa nó uống. Tui chỉ anh cái quán và bảo quán có buồng tắm, anh có muốn ngày ngày ghé qua tắm rửa không? Em có một ít quần áo đàn ông, em tặng anh. Mỗi ngày lên đó ăn cơm, phần y vậy, em tính 10.000 thôi, nha. Em hông có cho, em nấu cơm nhà, cho rẻ, nha? Anh cũng nhất định không chịu.

Trong lúc ngồi chơi với anh thấy nhiều bạn gái trai chạy qua gửi anh tiền mua sữa cho con chó. Mỗi người trăm ngàn. Mấy bạn gặp được anh thấy mừng ra mặt. Có cô trung niên đi qua buông câu "giờ coi bộ khỏi đánh giầy cũng có tiền rồi". Tui buột miệng "chị không nói người ta cũng không nói chị câm, chị gái à". Chị ấy bĩu môi rồi đi.

Mặt anh lại buồn và có cả giận. Cậu nhỏ thức giấc chạy lon ton, anh cười rạng rỡ khoái chí nựng cậu nhóc nhỏ.

Tui đi ra một góc gọi cho bạn. Bạn hỏi tui "Giờ sao? Giúp anh như thế nào? Cho tiền thì sợ anh nguy hiểm vì giờ nhiều người tìm anh. Làm gì bây giờ?" .

Tui cúp điện thoại, hỏi lịch đi lại của anh mỗi ngày để an tâm mai anh sẽ lại qua đây. Tuy nhiên, câu hỏi của bạn gọi về vẫn chưa nghĩ ra. Sài Gòn thật quá đỗi Sài Gòn. Có những góc đời dễ thương, có những người trẻ dễ mến và cũng chẳng thiếu người thân thể lành lặn mà tâm hồn khuyết tật.

P/s: Ubee (Tên gọi thường ngày của facebooker H.M.U) thấy với 100.000 thu nhập mỗi ngày thì ba con anh tương đối ổn. Anh rõ ràng có tự trọng của mình. Hơn nữa lại đang kiếm tiền bằng sức lao động của mình. Xin hãy cân nhắc khi sử dụng lòng tốt và tiền của mình. Đừng gây nguy hiểm cho người đang sống trên đường phố như anh và cả con chó đáng yêu. Đừng xáo trộn những gì đang an lành theo cách của nó. Chia sẻ nhau để thấy cuộc đời dễ thương thôi mọi người à".

Dòng chia sẻ của facebooker này cũng nhận được hàng chục ngàn lượt like và nhiều bình luận suy ngẫm về những điều mà H.M.U đã bày tỏ ở trên.

Theo Lan Anh (Người Đưa Tin)