Trong thâm tâm của tôi, anh luôn là một người đàn ông đáng tôn kính, một người chồng chăm chỉ, trung thực và hết lòng chăm lo cho gia đình. Ấy vậy mà chỉ vì một phút ham muốn thấp hèn, anh không chỉ khiến tôi thất vọng, kinh tởm mà còn gián tiếp giết chết đứa con của chúng tôi.
Kể từ khi kết hôn vào 4 năm trước, mối quan hệ giữa tôi và chồng vẫn luôn luôn êm đềm và hạnh phúc. Có thể nói rằng khi cưới được anh, tôi đã nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất trên thế gian này cho đến khi tôi mang thai con đầu lòng.
Anh không thuộc tuýp người lãng mạn nhưng anh là một người chồng biết đỡ đần vợ việc nhà, chân thành và yêu thương tôi hết lòng. Trong mắt anh, tôi cảm thấy mình luôn là người phụ nữ quyến rũ và xinh đẹp nhất bởi bất cứ khi nào đi làm về, anh cũng phải lao vào ôm hôn vợ đầu tiên, đi công tác xa về là anh lại nhảy xổ vào tôi như để "thỏa lòng mong nhớ".
Đời sống vợ chồng của chúng tôi sôi nổi và nồng nhiệt một phần cũng bởi vì ham muốn mạnh mẽ của anh. Đôi lúc tôi cũng mệt mỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt van nài "muốn yêu vợ một chút" của chồng, tôi lại thấy thương và cố gắng để chiều anh hết mực.
Việc có thai khiến cho cuộc sống đôi lứa của chúng tôi đảo lộn hoàn toàn. Hơn 3 tháng đầu thai kỳ, tôi bị ốm nghén kinh khủng, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, ăn uống hay làm gì cũng không nổi chứ đừng nói đến chuyện gần gũi với chồng. Khoảng thời gian ấy chồng tôi vẫn luôn có ham muốn rất mạnh mẽ, cứ hôm nào thấy vợ khỏe hơn một chút lại nài nỉ chuyện chăn gối. Anh bảo rằng từ khi vợ có thai lại càng thấy vợ sexy hơn nên không thể cầm lòng nổi mỗi khi nằm cạnh.
Sau lần đó, chúng tôi quyết định ngủ riêng mỗi người một phòng. Tôi cảm thấy đây cũng là việc tốt vì đợt đó tôi đi tiểu đêm nhiều, lại thường mất ngủ, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Ngoài ra nếu không nằm cạnh nhau, không đụng chạm cơ thể, tôi nghĩ chắc là anh cũng sẽ đỡ bị kích thích ham muốn.
Trước mắt tôi, người chồng mà tôi vẫn hằng tin tưởng và tôn trọng đang trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân. Anh đeo tai nghe và ngồi tự sờ mó cơ thể mình trong khi dán mắt vào một cô gái cũng đang khỏa thân trên màn hình. Tôi quá sợ hãi, loạng choạng bỏ chạy xuống nhà nhưng không may lại trượt chân ngã lăn xuống cầu thang.
Nghe tiếng động lớn, anh vội vàng từ trong phòng chạy ra thì thấy tôi nằm sõng xoài dưới đất. Lúc ánh sáng tắt lịm dần, tôi vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh dòng máu đỏ quạch chảy ra giữa hai chân mình, khuôn mặt anh đầy vẻ kinh sợ và trên người anh mặc độc một chiếc quần lót.
Tại sao chỉ vì một chút ham muốn thể xác mà anh lại đi làm chuyện tồi tệ như vậy? Không lẽ bản thân anh không thể kiềm chế được thêm một chút nào hay sao? Tôi đã cố gắng để chiều chuộng thỏa mãn anh đến vậy nhưng vì trong khoảng thời gian này sức khỏe của con tôi không cho phép. Tại sao anh có thể ích kỷ đến mức không nghĩ đến con của chúng tôi cơ chứ?
Bây giờ tôi trong tôi chỉ còn là sự tức giận và căm phẫn tột cùng. Tôi không muốn nhìn mặt, cũng không muốn sống chung với người đàn ông này thêm bất cứ giây phút nào nữa. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn. Liệu tôi làm như vậy có phải là quá đáng lắm không? Có phải tôi cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của con mình hay không? Thật sự tôi rất cần một lời khuyên…
Theo Helino