Anh gằn lên từng chữ nói: "Cô muốn ly hôn ư, đừng có mơ nhé. Tôi muốn cô phải sống cuộc sống nhục nhã, ân hận cả đời vì những lỗi lầm cô gây ra. Cô mở to mắt ra nhìn tôi cắm cho cô nhiều...
Người đi đường nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Tôi không ngờ anh ta lại mặt dày đến mức độ đó. Quả thật, yêu lầm một lần đã đủ khiến tôi sợ yêu luôn...
Đàn bà mình, tính tới tính lui cũng chừng đó chuyện, nhiều khi chính xác quá, chặt chẽ quá, lại không biết lấy đâu ra cho đủ, rồi làm tự làm khó mình thêm thôi con.
Một ngày, bạn bất ngờ nhìn thấy hình ảnh selfie tình cảm của bố mẹ trên mạng xã hội với lượt thích và bình luận gấp đôi mình. Khi "người lớn trong nhà" hiện đại, có điều gì thú vị?
Giờ tôi không biết phải làm sao với người chồng “hết thuốc chữa” này. Rồi còn cái bụng bầu và đứa con đang học bán trú… Hay tại kiếp trước tôi mắc nợ anh ta?
“Người phụ nữ nếu mình không còn yêu thì mình phải nể. Ở bên cô ấy, mình không còn yêu, cũng không nể, mà chỉ thấy ghê sợ cái cách hành xử vô văn hoá của cô ấy”.
Tính cách và chuyên môn của em chẳng đến nỗi nào, chỉ vì tật… nhiều chuyện mà công việc của em cứ mãi lẹt đẹt, bị mọi người coi thường, em không nhận ra sao?
Năm nay tôi đã ngoài 40 tuổi. Do mải mê công việc kinh doanh, cộng thêm một lần vấp ngã trong chuyện tình cảm nên vẫn đang độc thân và không có ý định lập gia đình. Hiện tôi muốn nhận một bé...
(Baoventd) - My kết thúc mối tình thời trung học đầy nước mắt cách đây 8 năm và như thế, suốt 8 năm qua, có một thói quen từ người tình cũ mà đến tận bây giờ, mới thực sự chấm dứt…
Vét sạch số tiền dành dụm bấy lâu mới đủ để cưới vợ, anh trai làng nghèo khó đâu ngờ cô dâu xinh đẹp đã bỏ trốn cùng toàn bộ tài sản còn lại của anh chỉ 3 hôm sau ngày kết hôn.
Biết là phải sống thật vui, thật sung sướng để chứng minh cho Quân thấy tôi hoàn toàn ổn khi không có anh ta nhưng thực tế, tôi lại uống rượu suốt ngày...
Có lần tôi cố tình cấu con cho nó khóc toáng lên nhưng chồng vẫn không nhúc nhích. Hình như anh đang bị bệnh gì đó nghiêm trọng. Đàn ông mới ngoài ba mươi mà chểnh mảng thuế má thì bị bệnh thật...
Khi bác sĩ bế con ra, tôi gần như không thể tin được đây chính là con mình. Đôi mắt nó một mí, nhìn bé như hai đường kẻ. Tôi đã bật khóc khi nghĩ rằng mình đã bị nhầm con.
Tôi lại quay vào phòng làm việc, nhưng chợt nhớ để quên cái điện thoại ở phòng vợ thì quay lại. Không ngờ lúc đó vợ tôi đã cởi áo ra, đứng trước gương…
Tôi run lẩy bẩy, nước mắt dàn dụa. Tôi âm thầm đi xét nghiệm, tôi hồi hộp chờ từng giây từng phút. Để rồi hôm đó tôi phải vỡ òa, ôm tờ giấy và khóc hét lên: “Đúng là con tôi rồi, con...
Tôi không thể quên được cái ngày diễn ra hôn lễ của hai đứa. Hôm tổ chức tiệc vu quy ở dưới quê tôi, bố mẹ chồng đến dự nhưng khuôn mặt chẳng nở một nụ cười mà còn thể hiện rất khó...